Kết quả tìm kiếm cho "nuôi lươn không bùn"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 182
Mỗi mùa nước nổi, những đàn vịt lại trắng đồng, nối đuôi nhau giữa mênh mông sông nước của tỉnh An Giang. Theo sau là bóng người chăn vịt nhỏ nhoi giữa biển nước, kiên nhẫn mưu sinh với nghề đã thành nếp sống của bao thế hệ.
Búng Bình Thiên - hồ nước trời nằm trên địa phận 2 xã Khánh Bình và Nhơn Hội là một trong những vùng nước ngọt lớn nhất miền Tây Nam Bộ. Mặt hồ xanh biếc quanh năm soi bóng làng Chăm, làng Kinh bình yên bên bờ. Ở nơi con nước và con người cùng thở, những ngư dân, cán bộ và nghệ nhân vẫn lặng lẽ gìn giữ hồ nước trời như giữ một phần linh hồn vùng biên giới.
Từ đôi tay tảo tần của người phụ nữ bán bún riêu nuôi con vào đại học đến bản lĩnh kiên cường của nữ giám đốc hợp tác xã vận động nông dân sản xuất xanh, câu chuyện của những người phụ nữ xã An Biên (tỉnh An Giang) là minh chứng sống động cho tinh thần “phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà” giữa đời thường.
Từ ngày hệ thống cống Cái Lớn - Cái Bé và tuyến giao thông đê bao nối từ Quốc lộ 61 đến Quốc lộ 63 của tỉnh An Giang hoàn thành, một phần của xã An Biên từng chỉ có vườn tạp bỏ hoang, dừa nước mọc thành biền dài của xã An Biên như khoác lên chiếc áo mới. Người dân không chỉ thuận lợi sản xuất, nuôi trồng thủy sản, mà còn mở quán xá, buôn bán, tạo sinh kế ổn định.
“Học Bác để cống hiến nhiều hơn và nhân lên những điều tốt đẹp”, đó là những lời bộc bạch từ tận đáy lòng của nhiều người dân chân chất miền Tây bình dị mà cao quý ở An Giang. Những tấm lòng vì nước, vì dân, trọng nghĩa tình…, góp phần lan tỏa những thông điệp về lòng nhân ái, tình yêu thương đến với cộng đồng.
Giữa cánh đồng lúa vàng trĩu hạt ở ấp Đá Nổi A, xã Tân Hiệp (tỉnh An Giang), căn nhà khang trang của ông Nguyễn Sơn Tùng (53 tuổi) nổi bật giữa khung cảnh thanh bình. Bao quanh ngôi nhà là những ao cá tra bột xanh thẳm, những vèo ếch rộn tiếng kêu ộp ộp, mang về cho gia đình ông nguồn thu cả tỷ đồng mỗi năm.
Trong cái tĩnh lặng đêm khuya, khi mọi người đã yên giấc, một chiếc vỏ lãi nhỏ vẫn rẽ qua những con rạch ngoằn ngoèo. Người điều khiển là anh Trần Văn Hận (45 tuổi), ngụ ấp Xẻo Lá A, xã Tân Thạnh, với hơn 20 năm làm nghề bắt ba khía.
Đến với mỗi vùng đất, mỗi địa phương, sản phẩm đặc trưng luôn thu hút nhiều người. Sản phẩm đặc trưng được khai thác hiệu quả là lợi thế để thúc đẩy sản xuất hàng hóa, từng bước nâng giá trị sản phẩm, tăng thu nhập của người dân và phát triển kinh tế - xã hội địa phương.
Trở lại những phum, sóc trong tỉnh, chúng tôi ngỡ ngàng khi những con đường xưa từng “nắng bụi, mưa bùn” nay được bê tông hóa bằng phẳng, nhà tường mọc lên ngày càng nhiều. Giữa cuộc sống hiện đại, tiếng tụng kinh vẫn vang vọng từ những ngôi chùa cũ, quen như nhịp thở. Giờ đây, đời sống đồng bào Khmer đang từng bước vươn lên bằng ý chí, tri thức và lao động, nhưng vẫn “giữ chặt” cội rễ văn hóa của mình.
Mỗi năm, khi mùa màng vừa gặt xong, trăng tháng 10 âm lịch soi vằng vặc xuống dòng Cái Lớn cũng là lúc đồng bào Khmer ở An Giang bước vào mùa lễ hội truyền thống. Từ lễ hội Ok Om Bok đến đua bò Bảy Núi, tất cả đều góp phần dệt nên bức tranh văn hóa đậm đà bản sắc, thấm đẫm tinh thần đoàn kết cộng đồng.
Anh Huỳnh Chí Nguyện, ở ấp Công Điền, xã Phong Điền, Huyện Trần Văn Thời (cũ), tỉnh Cà Mau là 1 trong những hộ dân nuôi lươn không bùn dày đặc thành công với quy mô lớn, khép kín, tạo thu nhập hàng trăm triệu đồng mỗi năm. Đây còn là mô hình nuôi con đặc sản bình dân đang được nhân rộng trên địa bàn xã.
Tôi gọi dì bởi dì cũng trạc tuổi mẹ tôi. Qua hai lần gặp - một lần ở bệnh viện khi dì chăm chồng bệnh, một lần tại căn nhà ở phường Rạch Giá, bằng giọng miền Tây chân chất, mộc mạc, dì kể chuyện có đầu có đuôi, có tình tiết đủ để tôi hiểu về cuộc đời một người đàn bà Nam bộ mang cái tên giản dị: Hai Hoa.